thế tử tuyệt tình
Khối lượng nguyên tử tuyệt đối của một nguyên tử K là: 31,7794. 10-27 + 0,0173. 10-27 + 33,486. 10-27 = 65,2927. 10-27 (kg) b) Nguyên tử Fe ở 20 o C có khối lượng riêng là 7,87g/cm 3, với giả thiết này tinh thể nguyên tử Fe là những hình cầu chiếm 75% thẻ tích tinh thể, phân còn
"Thế tử phi, hoa nở bên kia muôn hồng nghìn tía, chúng ta đi bên kia nhìn xem đi!" Tính tình Hồ thị khéo léo, cười đề nghị đi ngắm hoa, phá vỡ không khí cứng nhắc. Sau đó âm thầm trừng mắt nhìn Hà phu nhân và Đinh Thụy Thù, hai người kia là đồ đầu heo sao?
Sau này tại Tuyệt Tình Cốc bị Lý Mạc Sầu ném đi làm vật đệm chân để thoát khỏi bụi hoa tình mà chết. Lục Vô Song: Là con gái Lục Lập Đỉnh, bị Lý Mạc Sầu bắt đi nhưng không giết chết, nhờ khéo léo nên được Lý Mạc Sầu nhận làm đệ tử.
Fan của Châu Tinh Trì sáng tác ca khúc mang tên tài tử, nhân sinh nhật ông 60 tuổi. Bạn diễn của Châu Tinh Trì vượt bạo bệnh Lý Kiện Nhân, đóng nhiều phim hài Châu Tinh Trì, nỗ lực rèn luyện để có thể tự đi lại, sau tai biến mạch máu não.
Cách để Tính khối lượng mol. Kích thước của một nguyên tử quá nhỏ, vì thế rất khó có thể đo đạc một cách chính xác số nguyên tử của một hợp chất hóa học. Để có thể đo lường được chính xác một lượng chất, các nhà khoa học sử dụng một đơn vị là mol
Site De Rencontre Haut De Gamme Suisse. Tuyệt là giai đoạn xấu nhất. Tử với Mộ còn có sinh nhưng Tuyệt là tuyệt diệt. Cho nên Tuyệt đóng Phụ Mẫu, Huynh Đệ hay Phu Thê kể là tuyệt đối xấu. Tuyệt vào cung Tật Ách có tốt như Triệt Tuần không? Căn cứ vào nghĩa tuyệt của nó? Không và trái lại. Tuyệt vào Quan Lộc và Tài Bạch là cho ý chí kém cỏi, ưa nản, thiếu hăng hái chiến đấu. Các sách Trung Quốc không thấy nói về cách Tuyệt Hỏa tức Tuyệt gặp Hỏa Tinh. Nhưng Tử Vi Việt có Tuyệt gặp Hỏa Tinh khi Mệnh cung đóng Hợi thì lại là con người quật khởi hiên ngang. Vận có chúng thì dễ xoay chuyển thời cơ, như con ngựa Đích Lưu của Lưu Bị nhảy qua Đàn Khê, sắp cùng khốn mà lại vượt lên. Tuyệt Hỏa đi cùng Thất Sát thành ra người tàn nhẫn Cung Tỵ Sát ấy là đẹp quá Nếu chẳng may Tuyệt Hỏa cùng ngồi Ấy phường tàn nhẫn đó thôi Ấy phường khát máu tanh hôi sá gì Chủ sự bại hoại, khô cằn, tiêu tan, làm bế tắc mọi công việc, chiết giảm phúc thọ TTL, thăng trầm, đoạn tuyệt, hiếu sắc, xa cách người thân, sống cô độc, không giữ lời hứa, phá sản Mệnh có Tuyệt tọa thủ thì khôn ngoan, đa mưu túc trí TTL Tuyệt tương hợp với Hóa Lộc thì đắc cách. Tuyệt cư Tí Ngọ hội Song Lộc thì thông minh, phát phúc, có văn học mà quí hiể Chú ý VVT an vòng Tràng Sinh theo kiểu khác mới có trường hợp Tuyệt tại Tí Ngọ VVT Tuyệt Gặp Vũ Khúc, Phá Quân thì cha con bất hòa, vợ chồng ly biệt, trai thì lãng đãng rong chơi, gái thì đa dâm, vợ cả và vợ hai tư tình thông gian VVT Tại Tử thì rất kỵ gặ Hội với Cô Quả ở Tử Từc thi là cách về già không có con hay là cách hữu sinh vô dưỡng VVT Xa quê hương lập nghiệp, họ hàng ly tán Sống cô độc Làm việc hay thất bại Hay thất tín, không giữ lời hứa Vì gái đẹp mà chết Nữ Mệnh hay trách mắng người khác, kèn cựa, không thực lòng yêu chồng, vợ chồng xung khắc bất hòa Tại Tử thì ít con Kình gặp Tử đồng cung hay Tuyệt tam chiếu thì tính tình nóng nảy, hung bạo Đào Hoa gặp Tử đồng cung hoặc Tuyệt tam chiếu thì quỉ quyệt, xảo ngôn, hoang dâm, du đãng, vong ơn bội nghĩa Mã Tuyệt đồng cung thì như ngựa hết đường chạy, chủ sự bế tắc, thất bại Mã cùng sao Tuyệt một nhà, Cùng Đồ Mã ấy thật là vô phương Mã kia Tuyệt địa một nhà, Cùng Đồ Mã ấy thiệt là vô phương Bộ Mã Lộc rất tốt đẹp nhưng nếu bị Tuần Triệt hay gặp Tuyệt đồng cung hoặc Mộc Dục tam chiếu thì lại không còn tốt đẹp, nếu giàu có thì chết sớm nhưng nếu nghèo hèn thì lại sống lâu Mã, Lộc hãm Không Vong Tuyệt Bại, Sợ Kiếp Không hợp Thái Tuế xung Giầu tổn thọ, khó duyên sinh, Phù Thân giúp Mệnh hạn hành khác nhau B158 Lộc Mã ngộ Bại, Tuyệt hương ở Bại Địa, Tuyệt Địa Tuế ngộ Không Kiếp là phương không lành B171 Kình Dương ngộ Tuyệt ở chốn hãm thì chết non Dương Nhận ngộ Tuyệt tinh chốn hãm, Công cù lao bú mớn như không B49 Thất Sát Hình Kỵ gặp Tuyệt thì chết non Tuyệt ngộ Thất Sát, Kỵ, Hình, Thiếu niên yểu triết như hình Nhan Uyên B180 Cung Phúc Đức có Tướng Binh gặp Tử hay Tuyệt thì trong họ có người chết trận, chết về binh đao Họ hàng có kẻ binh đao, TướngBinh Tử Tuyệt đóng vào Phúc cung 11 Họ hàng có kẻ binh đao, Tướng Tướng Quân Binh Tử Tuyệt đóng vào phúc cung Người tộc thuộc phải lo chinh chiến, Tướng, Phục Binh, Tử, Tuyệt Phúc cung cung Phúc có thì người trong họ hàng phải lo chinh chiến B108 Họ hàng có kẻ binh đao, Tướng Tuyệt Tử Phục lâm vào phúc cung QXT Tử Vi Thất Sát tại cung Tỵ thì ví như vua mang kiếm báu tất nhiên có uy quyền và phú quí, gặp Hỏa Tinh, Tuyệt hội họp thì người khát máu, tàn nhẫn, hay giết người, nhưng lại gặp thêm Bật Khoa Mã Ấn Tràng Sinh, Hồng Loan thì lập được chiến công thần kỳ, là ại Tướng Sát Tử Tử Vi Thất Sát Tốn cung cung Tỵ ế huề bảo kiếm, Hỏa Hỏa Tinh Tuyệt nhập xâm, đa sát chi nhân, hạnh ngộ Bật Khoa Mã Ấn Sinh Hồng di lập chiến công vi ại Tướng TTL TTL cho rằng Mệnh an tạiTuyệt địa có Thất Sát tọa thủ gặp Kình Đà hội hợp thì như Nhan Hồi bị chết sớm Sát Thất Sát lâm ở tại Tuyệt ịa hội Dương à, Nhan Hồi yểu triết TTL Mệnh Tử Phủ Vũ Tướng, hạn gặp Thiên La Cự Môn Thiên Đồng có Tử thủ hay Tuyệt chiếu lại có sát tinh thì như Quan Hầu, tức Quan Vân Trường, chết thảm nơi trận mạc. Chú ý Tử Vi Tí Ngọ mới có Cự Đồng hãm đồng cung tại Sửu Mùi, và Tử Phủ Dần mới có Cự Đồng hãm tam chiếu với nhau tại Tỵ Dậu, Tuyệt chỉ an tại Dần Thân Tỵ Hợi và không bao giờ Tử và Tuyệt tam hợp xung chiếu Mệnh đắc Tử Phủ Vũ Tướng hạn đáo Thiên La Tử Tuyệt Cự Cự Môn Đồng Thiên Đồng Sát diệu Sát tinh lai xâm, ngộ địa sa trường, Quan Hầu táng Mệnh 74 Phúc cư Tuất gặp Tả Hữu, Hồng Quyền, Tử Vi Thiên Phủ thì mồ mả rất đẹp, kết phát, tạo nên những sự nghiệp kỳ dị, sợ gặp Cự Đồng, Kiếp Tuyệt Xương Linh thì mộ phần đưa đến nhiều người tàn tật, nghèo hèn, không có cửa nào mà tránh được Phúc cư Địa Võng cư Tuất, hạnh phùng Phù Bật, Hồng Quyền Tử Phủ Tử Vi Thiên Phủ mồ tinh vi tối hảo mồ mả rất đẹp, âm công hoạnh phát mồ mả kết phát kiến công lập nghiệp dị thành tạo nên những sự nghiệp kỳ dị, khủng kiến sợ gặp Cự Đồng, Kiếp Tuyệt Xương Linh mộ phần đa phát tật nguyền mộ phần đưa đến nhiều người tàn tật, bần cách nghèo hèn vô môn khả đáo không có cửa nào mà tránh được
Trong Hoài Ân Tự, Vệ Giai Quân đi dạo vòng quanh Phù Đồ bảo tháp, hết vòng này đến vòng khác, lòng dạ rối bời. Nàng đã sống lại hơn một tháng rồi. Một tháng trước, nàng vẫn còn là thế tử phi của Uy Viễn hầu phủ, bị trượng phu chán ghét vứt bỏ, bị tiểu thiếp ức hiếp, cuối cùng cô vương độc chết đi trong tiểu viện vắng vẻ. Vừa mở mắt, không ngờ nàng đã sống lại, quay về thời kỳ thiếu nữ. Vệ Giai Quân bây giờ vẫn là Vệ tam tiểu thư, hòn ngọc quý trên tay Vệ gia, ngậm trong miệng sợ tan, nâng trên tay sợ ngã. Thế nhưng, kiếp trước mắt nàng bị mù, cho nên vừa gặp gỡ thế tử Uy Viễn hầu phủ Thẩm Tĩnh Châu, nàng đã sa vào lưới tình, biết rõ hắn không thích nàng, nàng vẫn khăng khăng phải gả cho hắn, một chút thể diện cũng không cần. Về sau rốt cuộc nàng cũng như ý nguyện gả cho hắn rồi, lại bị vứt bỏ nơi hậu viện. Trong thời gian mười năm buồn tủi dài đằng đẵng, nàng chứng kiến hắn thăng quan, chứng kiến hắn nạp thiếp, chứng kiến hắn quyền cao chức trọng, chứng kiến hắn sinh con dưỡng cái. Mà những thứ này, chẳng chút liên quan gì đến nàng cả. Vệ tam tiểu thư tâm cao khí ngạo, vậy mà bị mài nhẵn từng chút từng chút một đến không còn sót lại chút gì. Cuối cùng lưu lạc đến nơi hẻo lánh nhất trong tiểu viện, đọc sách, viết chữ, trồng hoa ngắm mây bay, cả đời cứ trôi qua như thế. Khi chết đi nàng mới hai mươi bảy, là độ tuổi tươi đẹp chín mùi nhất của nhan sắc, thế nhưng lòng của nàng đã héo tàn từ lâu, cuối cùng khô cằn mà chết. Khoảnh khắc này khi nhắm mắt lại, lòng Vệ Giai Quân tĩnh lặng như nước. Nàng không hận, cũng chẳng oán. Thẩm Tĩnh Châu không thích nàng, đáng lý ban đầu nàng không nên cưỡng cầu. Nàng chỉ cảm thấy tiếc nuối, vô cùng có lỗi với phụ mẫu, khiến bọn họ bận tâm cả đời, không biết khi nhận tin về cái chết của nàng, họ đau lòng thế nào nữa. Trở lại thời kỳ thiếu nữ một lần nữa, nàng không muốn có bất kỳ dây dưa nào với Thẩm Tĩnh Châu, thay vào đó là phải thảo kính phụ mẫu, nghe lời bọn họ gả cho trượng phu hiền lành đáng tin cậy, sanh con dưỡng cái, sống một cuộc đời bình lặng. Vệ Giai Quân dừng lại, nàng ngẩng đầu lên nhìn bảy tầng Phù Đồ bảo tháp cao vút tận mây xanh, hai tay chấp trước ngực, thành tâm cầu nguyện Phật Tổ, nếu Người nghe được tâm nguyện của tín nữ, xin Người phù hộ tín nữ đạt được ước muốn. Lại nói. Năm nay nàng mười sáu tuổi, trong nhà đang tính chuyện chung thân đại sự cho nàng. Bởi vì hai tháng trước mắc bệnh thủy đậu, Vệ gia mới đưa nàng đến Hoài Ân Tự dưỡng bệnh. Hiện tại bệnh thủy đậu đã khỏi, chắc hẳn Vệ phu nhân sẽ nhanh chóng phái người đến đón nàng trở về thôi. Không biết phụ mẫu chọn phu gia* thế nào cho nàng, mà mặc kệ là nhà ai, chỉ cần không liên quan đến Uy Viễn hầu phủ là được. Nàng không muốn lợi dụng ưu thế của trùng sinh để lựa chọn một trượng phu đáng tin cậy, tất cả đều tùy duyên thôi. *Phu gia Nhà chồng. Hoài Ân Tự có chuẩn bị khu để nữ khách cư ngụ ở đại viện, phía trước là một đường hành lang dài. Đại viện này, nam khách không được vào, tăng lữ cũng không tới lui, hành lang và tiểu cảnh ngăn cách mười mấy tiểu viện, hoàn toàn độc lập nhưng đường đi lại thông với nhau. Cho nên, Vệ Giai Quân không ngờ rằng, nguy hiểm đang chờ nàng ở đó. Nghe được tiếng bước chân rất nhỏ sau lưng, nàng vừa định quay đầu nhìn lại thì đột nhiên phần gáy tê rần, cả người mềm nhũn, mất đi ý thức. Trong đại viện dành cho nam khách đang diễn ra một buổi tiệc rượu. Tại Phật môn thanh tịnh mà dám trắng trợn ăn uống, thậm chí còn trái ôm phải ấp kỹ nữ, loại chuyện này, cũng chỉ có Tứ hoàng tử mới làm được. Vẻ mặt Thẩm Tĩnh Châu hờ hững, hắn ngồi một chỗ xem các cô vương tử thế gia khác làm trò hề, trong hoàn cảnh này ấy vậy mà trông hắn cứ như tham gia một buổi văn hội, nghiêm túc đến đáng sợ. Ngay thẳng như vậy, trong buổi tiệc hoang đường thế này, chẳng khác nào hạc giữa bầy gà, làm sao Tứ hoàng tử không chú ý cho được. Tứ hoàng từ liếc mắt ra hiệu với tùy tùng bên cạnh mình một cái, sau đó phất phất tay. Tùy tùng đi theo ngầm hiểu, không biết lấy một bầu rượu từ đâu ra, đặt lên bàn nhỏ của Thẫm Tỉnh Châu. Tứ hoàng tử "Tĩnh Châu, nãy giờ ngươi không ăn cũng không uống, có phải cô vương* chiêu đãi không chu toàn hay không? Cô vương mời ngươi một chén." *cô vương tiếng tự xưng của vương hầu thời phong kiến Tròng mắt Thẩm Tĩnh Châu khẽ đảo, nhìn Tứ hoàng tử đang ngồi trên ghế chủ vị, hắn thản nhiên đáp "Không dám nhận, chẳng qua đây là nơi Phật môn thanh tịnh, ăn mặn uống rượu không hay lắm." Nhiều vương tôn cô vươngng tử ngồi xung quanh đồng loạt nhìn về phía hắn, thái độ cười nhạo. Bữa tiệc rượu này là do Tứ hoàng tử an bày, ý của Thẩm Tĩnh Châu là chỉ trích Tứ hoàng tử đây mà. Quả nhiên, sắc mặt Tứ hoàng tử trầm xuống, "Chúng ta không phải người xuất gia, tại sao không thể ăn mặn uống rượu, ngươi không nể mặt cô vương đúng không?" Thẩm Tĩnh Châu nhíu mày, cuối cùng hắn tỏ vẻ bất đắc dĩ cầm ly rượu rồi đứng lên nói "Tĩnh Châu tạ ơn Tứ điện hạ thưởng rượu." Dứt lời, uống một hơi cạn sạch. Tứ hoàng tử nở nụ cười, vô cùng hài lòng "Mọi người đều là người trẻ tuổi, tụ tập chơi bời vui vẻ, chẳng phải rất tốt sao?" Đợi Thẩm Tĩnh Châu ngồi xuống, Tứ hoàng tử lập tức vung tay lên, một kỹ nữ ỏng ẹo đi tới, muốn ngồi xuống bên cạnh Thẩm Tĩnh Châu, nhưng lại bị hắn đẩy ra. "Tĩnh Châu." Nghe được giọng kéo dài cảnh cáo của Tứ hoàng tử, Thẩm Tĩnh Châu vẫn bình tĩnh, "Tứ điện hạ, xin thứ cho Tĩnh Châu không thích những thứ này." Tứ hoàng tử sững sờ, sau đó gã cười phá lên, lần này không tức giận, "Mắt ngươi cao, không thích thì thôi." Nói rồi gã phất tay, ý bảo kỹ nữ lui xuống. Kỹ nữ cắn môi, tủi thân nhìn Thẩm Tĩnh Châu một cái rồi lặng lẽ lui xuống. Tứ hoàng tử uống đến cao hứng, gã vòng tay ôm kỹ nữ đang ngồi bên cạnh, trước mắt bao người, bàn tay gã phủ lên bộ ngực sữa cao ngất nửa che nửa đậy của kỹ nữ, tức nhiên là bắt đầu xoa bóp không rời tay. "A a a a. . . " Kỹ nữ bị bất ngờ không kịp chuẩn bị, nàng ta duyên dáng kêu to, xấu hổ dựa vào lòng Tứ hoàng tử, "Điện hạ, đừng mà." Giọng nói nũng nịu đến nỗi khiến người ta hận không thể hung hăng ức hiếp. Tứ hoàng tử muốn làm ngay tại chỗ này, gã thò tay tham lam tiến vào vạt áo lỏng lẻo, bắt lấy hai quả đào tròn lẳn kia, vừa xoa vừa bóp, trắng trợn khinh nhờn. Ban đầu kỹ nữ còn né tránh ngăn cản, miệng hô đừng mà đừng mà, cuối cùng cũng bị đùa bỡn ra khoái ý, "Ừ ừ a a" Vô cùng yêu kiều, cả người dán lên người Tứ hoàng tử. Tứ hoàng tử trêu chọc "Còn kêu đừng. . . Cô vương thấy nàng có vẻ rất muốn thì có." Bên dưới toàn các cô vươngng tử ăn chơi, thấy một màn như thế, khí huyết ai không dâng trào, nghe tiếng ngâm kiều mị kia, cả người đều tê ngứa, vật giữa hai chân đỉnh đạc ngóc đầu dậy. Song, vì e ngại thân phận Tứ hoàng tử, bọn họ không dám làm càn. Tứ hoàng tử nhìn xuống, gã đắc ý nở nụ cười rồi vung tay lên "Ngây người ở đó làm cái gì, muốn làm gì thì làm đi, hôm nay cô vương cho phép các người càn rỡ." Vừa nói xong, các cô vươngng tử nhanh chóng hưng phấn tru lên như sói, có người gấp đến độ tóm ngay kỹ nữ ngồi bên cạnh, trực tiếp đặt trên bàn rượu. Kỹ nữ bên cạnh Tứ hoàng tử, y phục đã gần như bị lột sạch, lộ ra hai trái đào mật trắng nõn non mịn, tiết khố dưới thân cũng bị xé mở, một tay Tứ hoàng tử ra ra vào vào bên trong, khiến mặt kỹ nữ tràn ngập say mê, rên rỉ không ngừng. "Tiểu dâm đãng, thật nhiều nước." Tứ hoàng tử mắng một tiếng, gã rút tay về kéo quần xuống rồi nhấn đầu kỹ nữ xuống giữa hai chân mình, kỹ nữ cúi đầu nhẹ nhàng ngậm lấy long căn, bắt đầu phun ra nuốt vào. Tứ hoàng tử vẫn ngại chưa đủ, không bao lâu, gã đỡ lấy đầu kỹ nữ, dùng sức đong đưa. Một màn này rơi vào mắt đám vương tôn cô vươngng tử bên dưới, không ít người mất khống chế ôm kỹ nữ bên cạnh làm tại chỗ, trong lúc nhất thời, cả phòng tràn ngập tiếng thở dốc yêu kiều, cảnh tượng dâm loạn khó tiếp nhận. Thẩm Tĩnh Châu vẫn ngồi ngay ngắn như cũ, kỹ nữ ban nãy lại nhẹ chân nhẹ tay đi đến bên cạnh hắn. Kết quả bị hắn đẩy ra, còn hung hăng trừng mắt nhìn nàng ta rồi đứng dậy rời đi. Tiệc rượu đang lúc nóng bỏng, từng người từng người đắm chìm trong cơn cuồng hoan, không ai chú ý đến chuyện hắn rời đi. Ra đến bên ngoài, bầu không khí sạch sẽ tươi mát hẳn, Thẩm Tĩnh Châu hít một hơi thật sâu, từ từ bình ổn tâm trạng, lúc hắn định rời đi thì bỗng có tùy tùng của Tứ hoàng tử ngăn lại, vẻ mặt vô cùng cung kính nói với hắn "Thẩm thế tử, ngài là khách quý của điện hạ, nếu rời khỏi đây bây giờ, chắc chắn điện hạ sẽ trách mắng chúng nô tài. Chẳng bằng, ngài đến thiện phòng nghỉ ngơi một lát đi." Thẩm Tĩnh Châu đè xuống cơn khó chịu đang dâng lên trong lòng ngực, hắn gật đầu "Làm phiền rồi." "Thế tử, mời." Tùy tùng Tứ hoàng tử dẫn hắn vào một sương phòng, Thẩm Tĩnh Châu chưa ngồi được bao lâu thì cảm thấy cơn buồn ngủ kéo ập tới, hắn chỉ có thể gục xuống bàn mơ màng thiếp đi.
Vệ Giai Quân diện trang phục cưỡi ngựa, kích động chạy ra ngoài. Hoàng Thường chạy theo sau lưng nàng, xách váy vội vã đuổi theo, "Tiểu thư, tiểu thư." Vệ Giai Quân nhận ngựa từ tay người nuôi ngựa dẫn tới, nàng nghiêng người nhìn Hoàng Thường rồi trêu chọc "Hoàng Thường, ai bảo muội không thay y phục, mặc như vậy chạy không nổi phải không?" Hoàng Thường tỏ vẻ giận dỗi liếc Vệ Giai Quân, "Tiểu thư, người còn nói," nàng nhỏ giọng nói tiếp "Ở Sa Thành, ngày nào người cũng chạy nhảy lung tung, sau này sẽ hình thành thói quen khó đổi đấy, tiểu thư." Biết Hoàng Thường muốn tốt cho mình, song Vệ Giai Quân tự có tính toán riêng, "Ai nói ta sẽ về?" Hoàng Thường lo lắng "Chẳng lẽ người muốn ở lại Sa Thành cả đời?" "Cũng đâu có gì không tốt?" Vệ Giai Quân bước lên lưng ngựa, "Đừng nói nữa, ta đã hẹn Hoa tiểu thư và Lữ tiểu thư đi săn, nhanh lên kẻo muộn." Nói xong, nàng dẫn theo hộ vệ Vệ lão gia cấp cho mình, cưỡi ngựa rời đi. Hoàng Thường chỉ có thể dùng ánh mắt trông mong nhìn theo bóng lưng từ từ biến mất của tiểu thư nhà mình, nàng rầu rĩ đến nỗi thở dài liên tục. Chủ tớ các nàng cải trang không biết bao nhiêu lần, cả đường nếm đủ sương gió, màn trời chiếu đất, cuối cùng cũng đến Sa Thành. Sau đó dường như tiểu thư thay đổi thành một con người khác, trước kia văn văn tĩnh tĩnh, bây giờ ngày nào cũng chạy ra ngoài, còn đâu phong phạm của tiểu thư khuê các. Có điều nàng lại không khuyên được, lão gia còn dung túng, chẳng quản giáo gì cả. Hiện tại, Vệ Giai Quân rất vui vẻ. Ở Sa Thành, dân phong cởi mở, nữ tử tự do xuất đầu lộ diện, hoàn toàn không phải chuyện hiếm thấy, chẳng cần mang mạng che mặt khi đi ra phố, rảnh rỗi thì hẹn các tiểu thư khác đi săn, nếu có thiện cảm với vị công tử nào đấy thì có thể bày tỏ, Vệ Giai Quân cực kỳ thích nơi này. Mặc dù nàng vừa học cưỡi ngựa, kỹ thuật không tốt lắm, đi săn toàn trơ mắt nhìn đám hộ vệ đánh, nhưng như vậy lại ảnh hưởng đến sự tự do hưởng thụ bầu không khí của nàng. "Giai Quân, tỷ đến chậm rồi." Đến nơi ước hẹn, Hoa tiểu thư hô to với nàng. Xem đi, nữ tử nơi này là thế đó, muốn thét lớn tiếng thì thét thôi, không giống như ở Kinh Thành, chỉ cần nói to một chút đã bị đánh giá là thiếu khí chất. "Chậm hồi nào, chẳng phải đã tới vừa đúng lúc đây sao?" Một đám nữ hài tử, cười vui vẻ trêu ghẹo nhau. Còn có một số công tử đưa tỷ tỷ muội muội đến, đang cười đứng ngoài quan sát. Từ khi Vệ tiểu thư đến Sa Thành, các công tử ra ngoài đi săn với tỷ muội nhà mình càng nhiều hơn. Vệ tướng quân đóng giữ Sa Thành, mấy năm qua xây dựng Sa Thành vững như thùng sắt, chẳng khác nào thổ bá vương. Các gia tộc trong thành đều dốc lòng nịnh nọt nữ nhi bảo bối của ông. Vả lại, vị Vệ tiểu thư thật là xinh đẹp, dáng vẻ vừa trắng vừa mềm, ai thấy mà không thèm muốn. Nếu có thể khiến Vệ tiểu thư vui vẻ, vừa có được mỹ nhân vừa có được lợi ích thực tế, các công tử thế gia ở đây đều cố gắng hết sức. Vệ Giai Quân nhìn thấu tâm tư bọn họ, nhưng nàng không thèm để ý. Kiếp trước, nàng một lòng đuổi theo Thẩm Tĩnh Châu, nàng đã quên mất cảm giác khi được người theo đuổi là thế nào, bây giờ chúng tinh phủng nguyệt, nàng mới biết mình còn được rất nhiều người yêu thích. Giả sử hợp ý, chọn một người rồi gả đi cũng không tệ. Ở chỗ này, thất trinh trước khi thành thân không phải là vấn đề quá nghiêm trọng. Chơi đùa một hồi, các tiểu thư ồn ào muốn ra ngoài cưỡi ngựa, Vệ Giai Quân cũng đi. Đến Sa Thành nàng mới học cưỡi ngựa, Vệ lão gia cô ý chọn cho nàng một con ngựa cái ngoan ngoãn nghe lời. Loại cảm giác nhanh như chớp này nàng rất thích, giống như quăng tất cả phiền não ra sau đầu, tự do tự tại. Các tiểu thư muốn đua ngựa, Vệ Giai Quân theo góp vui, hôm nay tâm trạng nàng cực tốt, nàng chạy vượt lên phía trước, bỏ các tiểu thư khác ở lại phía sau. Nàng muốn dừng lại thì phát hiện con ngựa điên rồi, hoàn toàn không nghe theo lệnh nàng, chở nàng rẽ gió lao về phía trước. "Hắc Vân, dừng lại, dừng lại." Vệ Giai Quân có hơi sợ, nàng học cưỡi ngựa chưa lâu, kỹ thuật cưỡi ngựa chỉ được xem là bình thường. Thấy Hắc Vân sắp chở nàng vào rừng cây, mấy nhánh cây nhỏ sượt qua người nàng, khiến tóc nàng rơi lả tả. "Dừng lại, dừng lại mau." Con ngựa dưới thân hoàn toàn không nghe lời, Vệ Giai Quân càng lúc càng sợ, nàng không thể điều khiển nó nữa. Đột nhiên, Hắc Vân dẫm vào một khối đá nhô lên khỏi mặt đất, Vệ Giai Quân bay khỏi lưng ngựa. "A." Nàng bối rối ôm đầu, thế nhưng đau đớn kịch liệt trong tưởng tượng không xảy ra, mà là ngã vào một vòng tay ấm áp, bình yên vô sự. Vệ Giai Quân chưa kịp hồi hồn, nàng thầm nghĩ, hộ vệ nào đuổi kịp quả là thân thủ bất phàm, khi về nhất định phải bảo phụ thân khen thưởng. "Được rồi, thả ta xuống đi." Nàng cố gắng bình tĩnh nói. Ai ngờ người nọ hoàn toàn chẳng có ý thả nàng xuống, mà là cúi đầu nói nhỏ vào tai nàng "Vệ tam tiểu thư, nàng ăn xong chùi mép, đúng là vô tình quá!" Giọng nói quen thuộc. . . Tóc gáy Vệ Giai Quân dựng hết cả lên, nàng ngẩng mạnh đầu, quả nhiên nhìn thấy gương mặt đó của Thẩm Tĩnh Châu. "Ngươi, ngươi." Nàng lắp bắp không nói nên lời. Tại sao hắn ở chỗ này, không phải nàng hoa mắt chứ? Thẩm Tĩnh Châu buồn cười nhìn nàng dụi mắt, "Nàng không nhìn lầm, là ta." Vệ Giai Quân không thể không chấp nhận sự thật, "Ngươi, ngươi. . . Chẳng phải ngươi ở Kinh Thành sao?" Ngoài bìa rừng vang lên tiếng động, hộ vệ của nàng đã tìm tới, Thẩm Tĩnh Châu liếc mắt ra hiệu cho A Trạch, sau đó bế Vệ Giai Quân ngồi lên ngựa của mình. "Thẩm Tĩnh Châu," Vệ Giai Quân thét lên, "Ngươi làm gì đấy? Mau thả ta xuống." Thẩm Tĩnh Châu trở mình lên ngựa, ôm cả người nàng vào lòng, "Thích cưỡi ngựa, ta dẫn nàng đi." Ai thèm hắn dẫn đi, tên khốn kiếp này, Vệ Giai Quân hầm hừ muốn tránh khỏi hắn, thế nhưng hắn ôm quá chặt, hơn nữa, nàng có hơi sợ hắn, không dám lộn xộn. Thẩm Tĩnh Châu ôm nàng cưỡi ngựa đi ra khỏi khu rừng theo một hướng khác. Trước mắt là vùng thảo nguyên bao la rộng lớn, hắn thúc vào bụng ngựa, giục ngựa xông pha về phí trước. Tốc độ này, nhanh hơn một mình nàng cưỡi ngựa nhiều lắm, bên tai toàn là tiếng gió ào ào, không nghe rõ những tiếng động khác. Mà Thẩm Tĩnh Châu sau lưng vẫn ôm nàng không nới tay, mặc kệ ngựa chạy nhanh thế nào, hắn cũng có thể vững vàng làm chủ tình hình. Lao nhanh lao nhanh, đầu óc Vệ Giai Quân đều bị chuyện này chi phối. "A a a, nhanh quá, sẽ ngã mất." "Không đâu." Thẩm Tĩnh Châu nói nhỏ vào tai nàng, "Có ta ở đây, ta sẽ bảo vệ nàng." "Có rãnh nước, phía trước có rãnh nước." Hắn kéo dây cương, tuấn mã cất vó, bay vọt qua. Nhìn lại rãnh nước vừa sâu vừa rộng kia, Vệ Giai Quân mất hết hồn vía, song đồng thời nàng cũng cảm thấy kích thích, nắm chặt lấy ống tay áo hắn "Vậy mà. . . Vậy mà nhảy qua được." "Có gì khó đâu." Thẩm Tĩnh Châu cười, hiện tại hai gò má nàng đỏ bừng, đôi mắt sáng lấp lánh như sao trời, khiến hắn nhớ đến hình ảnh bản thân dẫn nàng đi cưỡi ngựa trong kiếp đầu tiên. Trước đây, hắn quá nóng lòng, mang theo tiếc nuối suốt hai kiếp, cho nên hắn gấp gáp muốn có được nàng mà quên mất tình cảm trong kiếp đầu tiên, hai người từ từ bồi dưỡng mới có. "Nhìn thấy con sông kia không? Ta cưỡi ngựa mang nàng qua đó." "Đó không phải rãnh nước, sông lớn đó, té xuống thì biết làm sao, Thẩm Tĩnh Châu!" Ngay từ đầu, đối với hắn, Vệ Giai Quân vẫn rất mâu thuẫn, nhưng về sau thấy hắn chỉ đơn thuần mang nàng cưỡi ngựa, hơn nữa kỹ thuật cưỡi ngựa của hắn tốt không thể tả, nàng chỉ biết hò hét kinh hô. Mãi cho đến khi mặt trời ngã về Tây, cả người và ngựa đều đã thấm mệt, cuộc hành trình mới kết thúc. Vệ Giai Quân không biết đây là nơi nào, chỉ biết bọn họ đã đi rất xa. "Xuyyyyyyyy." Thẩm Tĩnh Châu ghìm dây cương, hắn trở mình xuống ngựa trước rồi bế nàng xuống sau. Vệ Giai Quân thở phì phò, tóc tai tán loạn. Nhận ra bề ngoài mình nhếch nhác, nàng né tránh ánh mắt Thẩm Tĩnh Châu. Thẩm Tĩnh Châu vờ như không biết, hắn kéo tay nàng, "Mệt không, chúng ta sang kia nghỉ ngơi một lát."
"Ưm... a a." Cảm nhận được vật kia đang tấn công, Vệ Giai Quân vừa vội vừa sợ. Thẩm Tĩnh Châu cúi người kề sát vào tai nàng "Nhỏ giọng một chút, kẻo nha hoàn phòng kế bên nghe thấy đấy." Vệ Giai Quân sợ tới mức hoa huyệt co rút, nàng nhanh chóng đưa tay bịt miệng. Chuyện thế này bị nha hoàn trông thấy, nàng còn mặt mũi nào nữa. Thẩm Tĩnh Châu cho nàng ánh mắt tán thưởng, hắn nhấn eo một cái, gậy thịt chắn trước cửa hoa huyệt dùng hết sức chui tọt vào trong. Hắn thở hổn hển nói với nàng "Tiểu ni cô, nàng phải kiềm chế, nếu bị ta làm đến sung sướng, Phật tổ sẽ không cần nàng đâu." Nói xong, hắn đánh hông, mạnh mẽ thảo phạt. Lần này không có bất kỳ bước dạo đầu nào, dường như hắn cố ý đè chặt hai đùi nàng, đâm rút vừa gấp vừa nhanh. Ngay từ đầu, rút lui đã vô cùng khó khăn. Song đúng như những gì Tứ hoàng tử nói, trời sinh thân thể Vệ Giai Quân mẫn cảm cực điểm, rõ ràng chẳng có bước dạo đầu nào cả, bị hắn cưỡng chế cắm vào, mới đâm rút vài cái, không ngoài dự đoán nàng đã ẩm ướt, từ từ xuất hiện khoái cảm. Biết nàng mẫn cảm, Thẩm Tĩnh Châu ác ý rút gần như toàn bộ gậy thịt ra ngoài, bề mặt thô ráp chằng chịt gân xanh lại nghiền nát miệng huyệt tấn công đường hành lang nhạy cảm bên trong nàng, dẫn đến thịt mềm bóp chặt hắn không tha, cuối cùng hắn dùng sức đẩy vào, đầu rồng mang theo gai nhọn đâm thẳng vào hoa tâm, khiến nàng run rẩy, cửa hoa tâm hút lấy mầm tai họa kia, sung sướng đến nỗi hắn muốn bay lên trời, sau đó là vòng tuần hoàn liên tục. "Ưm. . . " Vệ Giai Quân đã cố hết sức kiềm chế, nhưng vẫn rên rỉ ra tiếng. Động tác của hắn cực nhanh, khiến cho ván giường bắt đầu rung động. "Két. . . két. . . " Vệ Giai Quân quá sợ hãi, Thúy Vũ nằm ngủ ngay phía dưới, có khi nào muội ấy bị tiếng vang làm tỉnh, nhìn thấy bản thân nàng như thế này? Đã vậy Thẩm Tĩnh Châu còn xấu xa nói "Tiểu ni cô, nàng chảy nước." Hắn đưa tay đến cửa huyệt nàng xoa xoa, sau đó đưa ngón tay dính chất lỏng nhớp nháp đến trước mắt nàng, để nàng nhìn cho rõ. Vệ Giai Quân thẹn không chịu nổi, nàng chỉ có thể xoay đầu không nhìn. Thẩm Tĩnh Châu không gấp, đợi đến khi nàng từ từ rơi vào trầm mê, hắn mới nâng mông nàng lên, "Bạch bạch bạch bạch. . ." Bắt đầu va chạm nặng nề. "Ưm a ưm a." Nàng bị kích thích đến giật giật thân thể, muốn thét lên lại không dám, đành phải che kín miệng, thậm chí còn chịu đựng không rơi nước mắt. Nhìn nàng như thế, Thẩm Tĩnh Châu cảm thấy cực kỳ đáng yêu. Vì để ngắm thêm dáng vẻ đáng yêu đó của nàng, hắn quyết định không nói cho nàng biết, nha hoàn ở phòng kế bên đã bị hắn động tay động chân từ lâu rồi, cho dù nàng có thét to cỡ nào, bọn họ cũng sẽ không nghe thấy. Gậy thịt to dài tiến vào hoa huyệt nàng, bị tường thịt mềm mại bên trong ôm chặt khít, đường hành lang nhấp nhô giống như có vô số cái miệng nhỏ mút lấy gậy thịt hắn. Hắn muốn gào thét xuyên qua, đầu rồng ngẩng cao đầu hung ác xông thẳng vào hoa tâm mềm mại. Bên trong đầy thịt mềm, vừa vào đến nơi, hoa tâm bị kích kích run lên, cái miệng nhỏ bình thường khép kín bây giờ giãn ra hết cỡ, ngậm lấy đầu rồng, dùng sức mút một cái. Cả người Thẩm Tĩnh Châu ngập tràn kích thích, hắn nghiến răng nghiến lợi va chạm, vừa làm vừa nói "Tiểu ni cô, cái miệng nhỏ của nàng hút chặt quá, hồn bản thế tử suýt bị nàng hút mất rồi." Vệ Giai Quân muốn phản bác, nhưng miệng không thể thốt ra lời thô tục, nàng chỉ có thể dốc sức lắc đầu, mái tóc đen dài tản mạn khắp nơi. Đôi gò bồng đào của nàng vốn bị va chạm mà liên tục bay lên, kết hợp với động tác lắc đầu, càng rung chuyển không ngừng, thấy thế hai mắt Thẩm Tĩnh Châu phát sáng. Nói nàng là bảo vật trời sinh cũng không sai, mới mười sáu tuổi đã quyến rũ đến mức này, khó trách Tứ hoàng tử thần hồn điên đảo vì nàng, biết nàng đã là thê tử, là mẫu thân người ta, vậy mà vẫn cậy mạnh đoạt. Hừ, ở kiếp này, nếu Tứ hoàng tử dám cả gan muốn như vậy, hắn sẽ khiến giả không chỗ chôn, đây là thê tử của hắn, nghĩ như thế, tốc độ hạ thân chọc vào càng ác liệt hơn nữa. Bị hắn không thương tình đâm rút, nước mắt Vệ Giai Quân trào ra, hoa huyệt tê mỏi, bụng cực kỳ trướng, gần như muốn vỡ tung. Vật kia thô to như cánh tay, nàng chỉ vừa thân, làm sao chịu đựng nổi. Nàng chỉ có thể vừa rên rỉ vừa khóc lóc cầu xin, "Đừng mà, đừng như vậy mà, đau quá." "Òm ọp òm ọp. . ." Đáp lại nàng chỉ có âm thanh chứng tỏ hắn chơi nàng mãnh liệt cỡ nào. "Tiểu ni cô." Thẩm Tĩnh Châu trêu đùa, "Nước chảy nhiều đến thế còn nói đau, người xuất gia không được nói dối đâu." Vệ Giai Quân khóc rấm rứt, nàng đành phải nói "Ngươi nhẹ chút, đừng dùng nhiều sức như vậy. . . A. . . Chậm lại, quá nhanh rồi. . . Ưm a. . ." "Chẳng lẽ nàng không chịu nổi?" Thẩm Tĩnh Châu đã quá hiểu thân thể nàng, đừng thấy nàng mảnh mai yếu ớt, kỳ thật chơi thế nào cũng không hỏng, trước kia, chuyện phóng đãng nhất bọn họ đều đã làm qua. Trong biệt trang, sau khi đuổi hạ nhân đi hết, hai người quên trời quên đất làm suốt ba ngày ba đêm. Tuy lần đầu tiên có thê thảm một chút, nhưng càng về sau, tiểu huyệt của nàng chẳng khác nào động bàn tơ, cuốn lấy hắn trầm mê không thôi, dù chơi hung bạo cỡ nào, qua ngày hôm sau đã lành lặn như chưa từng xảy ra chuyện gì. Vệ Giai Quân lắc đầu, nàng chỉ có thể lắc đầu, cái miệng nhỏ phơn phớt hồng tự cắn ngón tay mình, sợ sẽ kêu thành tiếng. Thế nhưng, nàng chẳng thể nào khống chế cảm giác tê tê dại dại dưới hạ thân, khoái cảm như sóng sau xô sóng trước. Đột nhiên hắn than nhẹ "Tiểu ni cô, nàng quả là Bồ tát hóa thân." Đôi mắt mờ sương của Vệ Giai Quân mở to, nàng không biết tại sao đột nhiên hắn tâng bốc mình như vậy. Ngay sau đó, nàng lại nghe hắn nói tiếp "Bên trong tiểu huyệt của nàng chính là miền đất cực lạc." Vệ Giai Quân trừng mắt, nàng cố đẩy hắn ra "Không cho phép ngươi bất kính với Bồ Tát." Vừa dứt lời, đầu rồng của Thẩm Tĩnh Châu đâm thẳng vào hoa tâm nàng, đúng lúc gặp được thời cơ, "Phọt" một cái cắm vào tử cung. Thẩm Tĩnh Châu mừng như điên, bàn tay nắm chặt mông nàng gấp gáp tăng tốc độ, tựa như đóng cọc, "Phốc phốc phốc phốc" nhanh đến nỗi không hợp lẽ thường, mỗi một lần đâm vào là phá vỡ hoa tâm, đánh lên tử cung, hắn thề phải phá tan phòng ngự của Vệ Giai Quân trong một lần hành động, khiến nàng quân lính tan rã, không còn sức phản kháng, chỉ có thể phục tùng dưới hạ thân hắn. Vệ Giai Quân chịu kích thích quá lớn, lúc này cả người nàng run lẩy bẩy, bụng dưới vừa đau vừa lâng lâng, xen lẫn khoái cảm cực lớn không thể coi nhẹ, hết lớp sóng này đến lớp sóng khác, nàng không còn sức để kháng cự, chỉ có thể mặc cho cảm xúc chi phối bản thân, lớn tiếng rên rỉ "Ư ư a a." "Tiểu ni cô." Hắn lại nói "Nàng đã bất kính với Bồ tát rồi, nơi này là Phật môn thanh tịnh, nàng lại cùng nam nhân giao hoan tìm vui, Bồ tát của nàng, Phật tổ của nàng đều nhìn thấy nàng bị nam nhân làm đến không ngừng rên rỉ, nước phun đầy đất, nàng nói xem, lục căn nàng có tịnh không?" Vệ Giai Quân đâu còn tỉnh táo để trả lời hắn. Trước thế tấn công vừa nhanh vừa mãnh liệt của hắn, khoái cảm tích lũy được sắp nổ tung trong cơ thể nàng, đầu ngón chân co quắp, mí mắt giật giật liên tục. "A. . ." Hoa tâm phun dâm thủy tưới gậy thịt hắn ướt đẫm. Được dòng nước ấm nóng của nàng tưới lên, Thẩm Tĩnh Châu có cảm giác như bị phỏng, cán gậy tê rần, hắn chẳng nói chẳng rằng, chỉ vùi đầu đâm rút, trong huyệt thịt run rẩy kịch liệt, hắn đâm mạnh vài chục cái, cuối cùng vùi sâu vào trong hoa tâm nàng bắn ra. Hai người đều sung sướng đến cùng cực, nhắm mắt hưởng thụ thật lâu không lên tiếng. Thẩm Tĩnh Châu từ từ ổn định hơi thở, hắn nằm xuống bên cạnh nàng, gậy thịt hơi mềm không nỡ rút ra, cứ cắm như vậy, sau đó hắn ôm cả người nàng vào lòng, nhẹ nhàng vuốt ve tấm lưng trần mềm mại của nàng. "Vệ Giai Quân." Hắn nhắm mắt gọi tên nàng, rốt cuộc không gọi nàng là tiểu ni cô nữa, "Xem thân thể của nàng này, hoan ái thô bạo như vậy mà vẫn có thể thoải mái đến nhường này, còn dám nói muốn làm ni cô." Giọng điệu trào phúng của hắn thành công chọc giận Vệ Giai Quân. Nàng bất ngờ mở mắt rồi đẩy mạnh hắn ra, "Cút." Bất chấp cả người trần trụi, nàng mở to mắt nhìn hắn, "Thẩm Tĩnh Châu, ta có làm ni cô hay không, cũng không gả cho ngươi."
Trong Nhàn Nguyệt Các, trở về phòng mình, bàn tay cầm thánh chỉ của Như Ca cơ hồ ướt đẫm, lòng ngũ vị tạp trần, không ngờ người kia lại cầu thánh chỉ ban hôn để chứng minh lời nói của thị nhận lấy thánh chỉ, nghiên cứu đi nghiên cứu lại từng chữ một. Thánh chỉ này có nghĩa là nữ nhi sắp thành Cẩm Thân vương thế tử phi rồi. Liệt thị vui buồn lẫn lộn, vui là vì nữ nhi không phải làm thiếp cho công tử Kim Lăng Hầu phủ, lo chính là Cẩm Thân vương phủ là nhà quyền quý số một ở Đại Chu, gả vào đó sống không dễ, huống chi vị thế tử kia tính tình......hung bạo như vậy. Hiển nhiên một phen thể hiện vừa rồi của Tiêu Dạ Huyền đã để lại một chút ám ảnh cho nhạc mẫu tương thị nắm chặt tay Như Ca hỏi “Ca nhi, con nói cho mẫu thân biết, sao đột nhiên hoàng thượng lại hạ chỉ ban hôn cho con và Cẩm Thân vương thế tử? Có phải có nhầm lẫn gì không?” Thấy khuôn mặt sợ hãi của mẫu thân, Như Ca dẫn Liệt thị và Vân Kiệt đang tràn đầy hiếu kỳ tới ghế ngồi xuống, kể hết chuyện cứu người cách đây 4 năm, do dự một chút cũng kể lại lời người kia đã hứa. “Cổ độc Vân Cương........” sau khi nghe xong, Liệt thị biến sắc, nữ nhi tiếp xúc với cái gì đó đã vượt ra khỏi tưởng tượng của Liệt thị. Đối với cổ độc, Liệt thị chỉ tình cờ nghe được từ miệng người phụ thân quá cố một lần. Mẫu thân Liệt thị là đại phu, từng đến Vân Cương một lần, bị người nuôi cổ độc ở Vân Cương hãm hại rơi vào một mật động. Trong lúc hái thuốc chữa thương ở mật động đó, vô tình thấy được một gốc thái tuế ngàn năm có một không hai trên thế gian. Chẳng những cổ độc trên người đã tiêu tán toàn bộ mà thân thể cũng không sợ cổ độc nữa. Ngày trước, lúc nghe phụ thân kể lại, Liệt thị cứ tưởng cha già vì quá nhớ mẫu thân mà bịa ra một câu chuyện truyền kỳ, ai ngờ là thật, mà nhờ đó mang đến một mối hôn sự không ngờ cho nữ nhi mình. Trầm mặc hồi lâu, Liệt thị mới tỉnh táo lại từ cơn khiếp sợ, nghĩ đến chuyện vừa xảy ra ở tiền viện, Liệt thị trìu mến vuốt ve khuôn mặt tinh xảo của Như Ca, mắt ngấn lệ “Nếu có thể, mẫu thân mong con gả cho một người bình thường. Nhưng mà toàn bộ do trời định, không thể cưỡng cầu. Huống chi chuyện hôm nay đã nhắc nhở mẫu thân, tổ mẫu và phụ thân con đều là người vô tình, trong nhà này, mẫu thân lại không che chở được con. Cẩm Thân vương thế tử nhìn có vẻ hung dữ một chút, nhưng có thể thấy được đối với con cực tốt. Mà thánh chỉ đã ban, việc mẫu thân có thể làm bây giờ là thắp hương cầu phúc cho con, phù hộ hai con cả đời hạnh phúc bên nhau.”Liệt thị hiểu rất rõ, thánh chỉ ban xuống, không thể tránh được. Hơn nữa, với thân phận tôn quý dường ấy mà đối phương có thể cam kết như vậy, đúng là một nam nhân đáng để nữ nhi phó thác cả đời. Vân Kiệt nghe tỷ tỷ kể lại, đối với vị tỷ phu tương lai nhiều lần che chở cho tỷ tỷ ở trước mặt mọi người kia tràn đầy thiện cảm, mấy vị sư phụ dạy võ cực kỳ sùng bái thế tử, thường thường kể lại những chuyện lúc thế tử chinh chiến trên sa trường oai hùng thế nào, vả lại còn nghe nói vị tỷ phu tương lại này khác hẳn những con cháu nhà quyền quý khác, người làm trong phủ đều là gã sai vặt, không giống phụ thân mình, di nương, thông phòng quá trời. Tỷ tỷ gả cho một tỷ phu như vậy sẽ không bị khi dễ, còn nếu như bị khi dễ........ Nghĩ đến đây, Vân Kiệt kéo tay áo Như Ca, nghiêm túc nói “Tỷ, Vân Kiệt nhất định càng thêm cố gắng tập võ, tương lai nếu tỷ phu có lỗi với tỷ, mặc kệ hắn là ai, đệ cũng sẽ không tha cho hắn”. Nói xong còn quơ quơ thanh đao ngắn bên hông. Thấy động tác của Vân Kiệt có chút giống thổ phỉ, Như Ca cười nói “Được, đến lúc đó tỷ tỷ phải nhờ Vân Kiệt làm chủ rồi.” Liệt thị mỉm cười nhìn hai tỷ đệ tình cảm thân thiết, chợt cảm thấy đã đủ rồi, mình mặc dù không gặp được một phu quân tốt nhưng lại có hai đứa con ngoan như vậy, nếu không biết đủ, trời cũng sẽ giận. Mà ở một góc phòng, Tuyết Lang liếc Vân Kiệt quơ quơ đao nhỏ, khẽ nhếch miệng, trong đôi mắt xanh ngọc hình như mang theo một chút khinh bỉ, giơ giơ móng vuốt của mình lên, sau đó nhanh chóng tiếp tục giả vờ ngoan hiền nằm sấp. Tây viện, trong Ninh Phúc Đường, lão phu nhân mãi đến giờ mới phục hồi lại tinh thần, nhìn Giang di nương hỏi, “Vừa rồi ta không nghe nhằm chứ, tứ nha đầu được ban hôn cho Cẩm Thân vương thế tử hả?” Giang di nương đỡ lão phu nhân ngồi xuống, cười nói “Đúng ạ, thiếp thân dẫn Như Long về nhà mẹ đẻ một chuyến, trong phủ lại có chuyện vui lớn như vậy, thiếp thân đã biết tứ tiểu thư là người lợi hại, chẳng ngờ vớ được cả Cẩm Thân vương thế tử, kể ra vị kia ở Nhàn Nguyệt Các giấu diếm giỏi ghê, một chút tin cũng không nghe được”. “Đúng vậy, ngay cả ta cũng bị gạt”, lão phu không vui nói. Lòng thầm oán giận Liệt thị, nếu biết chuyện, hôm nay mình đã chẳng mở miệng muốn giao Như Ca cho Kim Lăng Hầu phát tiết oán hận, nếu nha đầu kia ghi hận, ngày sau làm sao được hưởng thứ nãy Giang thị núp ở sau phòng nghe lén, ở Ngọc phủ nhiều năm làm sao lại không biết rõ tính tính của lão phu nhân, cũng chỉ là một lão thái bà ích kỷ mà thôi. Lại nói lão phu nhân mà ầm ĩ với Nhàn Nguyệt Các mình cũng chẳng được lợi gì. Thấy lão phu nhân mặt ủ mày chau, liền ai ủi “Cẩm Thân vương thể tử rất được hoàng thượng tin yêu, ngài không thấy ngay cả thái giám bên người hoàng thượng cũng rất kính trọng thế tử đấy sao. Tương lai tứ tiếu thư gả đi, ngài là tổ mẫu, chẳng phải là được hưởng phúc lây?” Lão phu nhân nghe vậy, tâm tình tốt hơn rất nhiều, đúng ha, mình là tổ mẫu của tứ nha đầu, nó gả vào vương phủ thì thế nào, chẳng lẽ quên gốc quên gác được. Lúc này ở Đông viện, quá nhiều chuyện liên tiếp đả kích làm Lý thị lòng như lửa đốt, vội vàng mời đại tẩu đến bàn bạc. Hầu phủ và nhà đại ca có mối làm ăn, thế nào cũng có chút tiếng nói, muốn nhờ bên đại ca đi thương lượng thử xem hôn sự của Bảo Oánh có hi vong gì không. Đồng thời thúc giục Ngọc Bảo Oánh nhanh chạy đến Kim Lăng Hầu phủ tìm Âu Dương Lâm. Ở Âu Dương gia Hầu phu nhân Tưởng thị luôn luôn là người nói một không hai, Hầu phu nhân vô cùng yêu thương Âu Dương Lâm, chỉ cần Âu DươngLâm nháo muốn Bảo Oánh làm chị dâu, Hầu phu nhân chắc chắn sẽ nghe theo, đến lúc đó mọi chuyện lại ổn ngay! Bằng không, mình đã khoe hết với các quý phụ kia rồi, giờ không được, ngày sau làm sao ngẩng đầu nổi. Nhận được tin, tướng quân phu nhân vội vàng chạy tới, sau khi hiểu rõ lập tức về phủ nói với Phủ Viễn tướng quân Lý Lập. Lý Lập nghe xong chạy ngay đến Kim Lăng Hầu phủ tìm Âu Dương Thiệu. Vừa tới cửa lớn Hầu phủ đã thấy cháu gái Ngọc Bảo Oánh bị người đuổi ra ngoài, khóc đến mức gọi là ruột gan đứt từng khúc. Lòng đầy căm phẫn, Lý Lập muốn vào tìm Âu Dương Thiệu tranh luận, liền bị gã sai vặt nói cho biết, công tử Hầu phủ đã đi dưỡng thương, hiện không có trong phủ, sau đó đóng rầm cửa, ngăn Lý Lập bên ngoài. Nhìn cửa Hầu phủ khép chặt và khuôn mặt khóc đến phấn son trôi hết lộ ra những vết sẹo xấu xí của Ngọc Bảo Oánh, nhất thời Lý Lập có dự cảm chẳng lành. Lúc về tới phủ, liền phát hiện các chưởng quỹ những cửa tiệm nhà mình đang nhao nhao đứng chờ ở cửa, tất cả đều một bộ sứt đầu mẻ trán. Thì ra, những đơn đặt hàng đều là do Âu Dương Thiệu giới thiệu tới, bỗng nhiên giở chứng, trả hàng lại. Hàng này hơn phân nửa là tiền để dành của phụ thân, còn lại là tham ô quân phí mới có được. Nháy mắt Lý Lập té ngồi xuống đất, người đầy mồ hôi. Tức thì chạy đến Kim Lăng Hầu phủ muốn tìm người liên lạc với những mối đặt hàng là Âu Dương Thiệu hỏi cho ra lẽ. Chưa kịp nói gì, Kim Lăng Hầu đã giành nói trước, “Con ta ở Ngọc phủ đi nửa cái mạng, còn nhớ được buôn bán gì nữa. Vả lại những đơn hàng này lúc trước là đại công tử của phủ tướng quân ký, nếu có vấn đề gì tuyệt đối không thể đổ lên Hầu phủ!” Đối với nhi tử đã ăn đan dược ăn tới mức vô tri vô giác, Lý Lập còn có thể mong chờ gì được, vị tướng quân này cũng chẳng biết mình về tới nhà bằng cách nào, vừa vào cửa liền tìm Trương Thiên Sư đạo hạnh cao thâm kia khắp nơi, hi vọng có phương pháp giải quyết, nhưng vị Trương Thiên Sư kia đã sớm biến mất vô tung, thế này mới biết mình bị lừa, Lý Lập lập tức ngã được tin, Lý thị lửa giận ngút trời, thấy Ngọc Bảo Oánh khóc lóc ỉ ôi bên cạnh, bực mình nói “Không phải ngươi nói Âu Dương Thiệu thích ngươi sao? Giờ thì tốt rồi, ngoại công và cửu cửu bị ngươi liên lụy thành thảm! Còn ở đây khóc lóc gì nữa!” Giờ phút này Ngọc Bảo Oánh làm gì còn tâm tư để ý tới những chuyện như vậy, chỉ biết hôn sự của mình không thành, bụm mặt gào khóc “Âu Dương công tử rất thích nữ nhi, nhất định là bị Như Ca và cái thế tử bỏ đi kia khi dễ nên hiện tại mới không thấy bóng dáng, chỉ cần chàng trở lại là tốt rồi, không phải chỉ là mấy mối buôn bán thôi sao? Hầu gia cũng đã nói là do biểu ca ký với người ta mà không xem kỹ nên mới biến thành như vậy, chỉ cần Âu Dương công tử trở lại mọi chuyện sẽ được giải quyết.”Hồ ma ma nghe Ngọc Bảo Oánh lý sự cùn, chỉ biết than thở, cũng không dám nói thẳng Âu Dương Thiệu là một tên lừa gạt, chỉ có thể nói “Nhị tiểu thư sao còn chưa rõ, Âu Dương công tử đã nói thẳng không có ý gì với tiểu thư hết, cứ cho là bị thương, vẫn có thể gặp người mà. Rõ ràng là không muốn gặp tiểu thư! Hắn chính là gặp dịp thì chơi thôi, tiểu thư.........” Hồ ma ma chưa nói xong, đã bị Ngọc Bảo Oánh hung hăng cắt ngang “Bà lão ngu xuẩn! Bớt nói xen vào, bản tiểu thư không cần người quản, Trương Thiên Sư đã xem cho bản tiểu thư rồi, ta và Âu Dương công tử có duyên phu thê ba đời, nếu bà còn nói bậy nữa, bản tiêu thư liền thưởng hèo”. Nghe vậy, Hồ ma ma trầm mặc, Lý thị giận dữ nói “Tên Thiên Sư quỷ sứ gì kia mà ngươi cũng tin, hiện tại hắn đã biến mất không thấy tăm hơi rồi. Ngươi nhìn lại bộ dáng hiện giờ của mình thử xem, người không ra người, ngợm chẳng ra ngợm, nam nhân nào sẽ thích, chỉ có mình ngươi vẫn tự huyễn hoặc mình, nằm mộng giữa ban ngày mà thôi!”. Nếu sự việc tham ô quân phí bị lộ, Lý gia coi như xong, cứ cho là mình sinh được trưởng tử, nhưng không có nhà mẹ đẻ để dựa vào, cũng không sống tốt mạo là nỗi đau của Ngọc Bảo Oánh, giờ nghe được Lý thị nói không lưu tình chút nào, Ngọc Bảo Oánh liền giống như mèo bị đạp đuôi, xù lông “Mẫu thân chê nữ nhi xấu xí, nữ nhi biến thành bộ dáng này chẳng phải do mẫu thân sao, nếu ban đầu mẫu thân chịu lấy tiền cứu nữ nhi thì sao nữ nhi biến thành cái dạng này, vài ngày trước lúc nhận quà tặng sao không thấy mẫu thân đối xử với nữ nhi như vậy. Hu hu.........nữ nhi cho mẫu thân biết, nếu không gả được cho Âu Dương công tử, nữ nhi liền tự tử!” Nói xong, Ngọc Bảo Oánh vừa khóc vừa chạy ra ngoài, để lại Lý thị giận đến không thở nổi. “Phu nhân, ngài phải nghĩ biện pháp đi, lão nô thấy tiểu thư Bảo Oánh bướng lên rồi, thứ cho lão nô nói rủi, lỡ như tiểu thư Bảo Oánh gây ra chuyện gì thật, rốt cuộc cũng là phu nhân khổ mà thôi!”, nói cho cùng vẫn là nhìn Ngọc Bảo Oánh lớn lên, Hồ ma không so đo những lời Ngọc Bảo Oánh vừa nói, còn nghĩ thay nàng ta. Lý thị sao lại không biết Hồ ma ma nói có lý, bóp bóp trán, cực kỳ mệt mỏi nói “Ta sao lại không biết, để ta suy ngĩ đã.” Gần tối, bị đại nha hoàn bên cạnh Lý thị mời đến Đông viện, Như Ca ngồi đợi thật lâu, mới thấy Ngọc Bảo Oánh và Lý thị được Hồ ma ma dìu đi ra. Nhìn Như Ca, Lý thị lại cảm giác lửa giận bốc lên đầu, nữ nhi mình một lòng trèo cao lại không được, gây ra trò cười, tiểu tiện nhân này lại bỗng chốc trở thành Cẩm Thân vương thế tử phi, rốt cuộc ông trời có mở to mắt không đây? Nhớ đến mục đích kêu Như Ca tới, Lý thị bày ra vẻ mặt hòa ái dễ gần cười nói “Như Ca à, hai ngày trước đích mẫu nhất thời hồ đồ mới đùa vài câu trước mặt Kim Lăng Hầu, con đừng để trong lòng. Mẫu tử con là do chính ta xin lão gia cho về Ngọc phủ, đích mẫu xem như là thật tốt với mẫu tử con, hôm nay con sắp thành Cẩm Thân vương thế tử phi, cần phải quan tâm nhiều đến tỷ muội trong nhà nha!” Như Ca nghe xong, nhíu mày nói “Ý đích mẫu là?” Hai ngày trước còn la hét muốn đánh mình một 100 trượng, giờ biết mình được ban hôn cho Cẩm Thân vương thế tử liền mặt dày chạy lại thân thiện, là do mình dễ bị bắt nạt quá sao. Lý thị trừng mắt liếc Ngọc Bảo Oánh đang nôn nóng kéo ống tay áo mình, lấy giọng kẻ cả khuyên bảo “Như Ca, làm người không thể quên gốc, ngày sao ngươi gả cho thế tử, cả đời vinh hoa phú quý hưởng mãi không hết. Không thể quên tỷ muội trongnhà! Chuyện nhị tỷ ngươi chắc ngươi đã nghe, lại nói hôn sự này không thành đều là do con sói của ngươi gây họa, nếu không do nó cắn Âu Dương công tử bị thương, chọc giận Âu Dương công tử, hôn sự của hắn và Bảo Oánh đã là ván đã đóng thuyền. Giờ chuyện thành như vậy, tin chắc trong lòng ngươi cũng áy náy. Như vầy đi, ngươi bảo thế tử vào cung cầu hoàng thượng hạ một thánh chỉ ban hôn cho tỷ tỷ Bảo Oánh của ngươi và Âu Dương công tử, về sau đích mẫu sẽ đối đãi ngươi như là chính nữ.” Mặc dù biết thế này có chút kỳ quặc, nhưng Ngọc Bảo Oánh đòi sống đòi chết, tình cảnh Lý gia lại như thế, Lý thị thật không có biện pháp khác. Nha đầu chết tiệt này giờ là thế tử phi, mình hứa đối xử tốt với nó, nó phải biết nhớ ơn mà báo đáp. Hầu phủ cũng nể nó là thế tử phi mà không dám quá bạc đãi Bảo Oánh. Đã là quan hệ thông gia, chuyện Lý gia chính là chuyện của Hầu phủ, Âu Dương Thiệu còn không đứng ra giải quyết hay sao? Tương lai Bảo Oánh sinh trưởng tử, đứng vững ở Hầu phủ, hết thảy đều viên mãn! Như Ca nghe xong, tức cười nói “Đối đãi như chính nữ? Đích mẫu chẳng lẽ đang nói mớ sao? Nhị tỷ đối với Như Ca thế nào, Như Ca không cần phải nói nữa, tỷ muội như vậy, Như Ca cũng không dám muốn. Về phần thánh chỉ ban hôn, Như Ca tự thấy mình không có bản lĩnh lớn đến thế.” Hai ngày nay các cửa hiệu của Lý gia lần lượt ra đi, sợ là đã bị Âu Dương Thiệu sắp đặt hết rồi, bây giờ đã đến bước đường cùng. Hiện tại Lý thị còn mơ tưởng hão huyền gả Ngọc Bảo Oánh vào Hầu phủ, thật không biết là ngây thơ quá mức hay là ngu quá mức, không, chỉ sợ là không dám đối mặt thực tế. Về phần thân phận chính nữ gì đó, Như Ca đã sớm không thèm để ý rồi.
thế tử tuyệt tình